Trước tiên xin kết luận: Tuân Diệu Lăng đã xuyên không. Hơn nữa, còn xuyên đến thế giới tu tiên.
Tin tốt là nàng có linh căn tuyệt diệu, ngộ tính siêu phàm, đột phá cảnh giới dễ như ăn cơm uống nước, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã đạt đến cảnh giới mà người thường không thể với tới.
Tin xấu là thiên đạo đang nhắm vào nàng. Đột phá càng nhanh, thiên lôi giáng xuống càng hăng, cứ như muốn nàng chết cho bằng được.
Sư phụ khổ tâm khuyên nhủ: “Đồ nhi ngoan, hay là con đừng đột phá nữa được không?”
Tuân Diệu Lăng, toàn thân cháy đen vì bị thiên lôi đánh, điên cuồng gật đầu.
Nhưng điều không ngờ đến là, vì tư chất quá mức nghịch thiên, việc đột phá lại chẳng nằm trong tầm kiểm soát của nàng.
Ra ngoài du lịch, chiêm ngưỡng di tích của lão tổ nhà khác, nàng đột phá.
Các môn phái tu tiên tổ chức đại hội tỷ thí, nàng đứng xem một lúc, nàng đột phá.
Hai phe tiên ma giao chiến trong bí cảnh, nàng ra tay trừ ma, nàng đột phá.
Mọi người: “…” Không phải chứ, thiên đạo, ngài mở to mắt mà xem, thế này có hợp lý không?!
Cảnh một:
Sư điệt Long Ngạo Thiên mang theo bàn tay vàng, tự tin khiêu chiến thiên tài tiên môn - Tuân Diệu Lăng, kết quả bị đánh vỡ phòng tuyến tâm lý đến ba lần, đạo tâm sụp đổ.
Từ đó về sau, những câu thoại ngông cuồng ngạo mạn kiểu “Chớ khinh thiếu niên nghèo” gần như chẳng liên quan gì đến hắn nữa.
Hắn buộc phải giả vờ rộng lượng, khiêm nhường trước mặt mọi người, nhưng khi đêm khuya thanh vắng, hắn lại giậm chân đấm ngực, lê lết trong bóng tối: “Không được, nàng ta dựa vào cái gì chứ?!”
Bức đến mức hệ thống vốn chỉ biết giao nhiệm vụ cũng phải mở miệng nói tiếng người: “Ngươi nói xem, đang yên đang lành lại đi chọc nàng ta làm gì?”
Cảnh hai:
Thiếu chủ lang tộc, thân mang huyết mạch nhân yêu, thường xuyên bị xa lánh trong tông môn tu tiên, sống trong cảnh lo lắng bất an.
Nhưng tất cả đều do người của tộc hắn cố tình sắp đặt.
Bầy sói muốn mài mòn bản tính thiện lương trong hắn, xóa đi sự gần gũi với con người, khiến hắn trở thành yêu tôn lạnh lùng tàn nhẫn nhất.
Thế nhưng, Tuân Diệu Lăng chỉ hờ hững nói ra ba câu:
“Ngươi nói trên người hắn có huyết mạch yêu tộc, thì sao? Đại yêu thuần huyết còn bị ta đánh thẳng tay, huống hồ hắn chỉ là bán yêu đời thứ hai. Có ta ở đây, hắn còn dám lật trời?”
Ba câu nói, trực tiếp biến tiểu Lang Vương âm u thành một con chó Samoyed ngoan ngoãn nuôi trong nhà.
Bầy sói: “…” Đụng phải nàng, lang tộc chúng ta coi như xong đời rồi!
Cảnh ba:
Tiểu sư muội là một y tu có thể chất đặc biệt, trời sinh thánh mẫu, luôn nhẫn nhịn chịu đựng.
Mỗi lần Tuân Diệu Lăng chém giết loạn xạ ở phía trước, nàng ấy lại phải gấp rút chạy theo phía sau cứu người, tránh để bọn họ thăng thiên ngay tại chỗ. Một hai người, ba bốn người, cứu nhiều đến nỗi tê liệt.
Cuối cùng, khi có kẻ PUA nàng ấy, ép nàng ấy hiến linh huyết để trị thương cho người khác, nàng ấy vô cảm đáp:
“Thương thế này còn chưa nặng bằng một nhát kiếm khí của tiểu sư tỷ ta chém đâu. Bao nhiêu người đều có thể tự hồi phục, sao ngươi không làm được? Không muốn à?”
“Việc ngươi bị thương không phải trách nhiệm của ta. Kém cỏi thì đi luyện tập đi!”
Tương truyền, Tuân Diệu Lăng của Quy Tàng Tông là một kẻ cực kỳ tồi tệ.
Thần tiên, yêu ma, không ai là không hận nàng.
Bởi vì câu nàng hay nói nhất chính là:
“Aizz, ta thật sự không muốn đột phá đâu mà.”
*Chú thích:
(1) Long Ngạo Thiên: Một thuật ngữ mạng Trung Quốc dùng để chỉ kiểu nhân vật nam chính trong tiểu thuyết huyền huyễn, tiên hiệp hoặc truyện tranh có sức mạnh vượt trội, tính cách bá đạo, thăng tiến nhanh chóng, luôn gặp may mắn và thường có nhiều người yêu mến. Nhân vật kiểu này thường bị châm biếm vì quá mạnh mẽ đến mức thiếu chiều sâu, khiến cốt truyện trở nên dễ đoán và phi logic.
(2) Y tu: Tu sĩ chuyên về y thuật, trị thương bằng linh dược, đan dược hoặc pháp thuật.
(3) Thánh mẫu: Chỉ những người phụ nữ có xu hướng bảo bọc, hy sinh quá mức cho người khác, đôi khi mang nghĩa châm biếm.