Tạ Mịch An tự biết giờ phút này không ai có thể cứu được chính mình, đáy mắt hắn lộ ra một tia cầu xin, gắt gao nắm chặt kiếm gỗ, mười ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch.
“Tiểu Cửu….Không, Ôn Vân, Ôn sư muội, ta biết sai rồi.....”
Nước mắt chảy trên gương mặt tuấn mỹ, nốt ruồi son đỏ tươi càng tô điểm dáng vẻ đáng thương.
“Cầu xin muội tha cho ta một lần, ta không cố ý, ta nguyện dùng quãng đời còn lại bù đắp cho muội.....”
“Đáng tiếc.” Ôn Vân đánh gãy lời hắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây