Trận pháp là Ôn Vân phá, nên tất nhiên đồ vật rơi xuống cũng thuộc về Ôn Vân. Thái độ của Ngọc Thanh Hoằng rất tốt, hành động lại lịch thiệp như vậy, chắc hẳn một cô nương như nàng sẽ không từ chối...
“Thật tiếc.”
Ôn Vân khom lưng nhặt khối bạch ngọc kia lên, nghiêm túc nói: “Có lẽ ta và nó có duyên với nhau, nó hẳn cũng sẽ trở thành vật âu yếm của ta trong tương lai. Ta không thể từ bỏ thứ mình yêu thích được.”
Sắc mặt của Ngọc Thanh Hoằng lập tức cứng đờ.
Nhìn Ôn Vân chuẩn bị rời đi, hắn bèn vội vàng nói: “Ôn sư muội, ta nguyện dùng vạn khối….. Không, mười vạn khối linh ngọc cực phẩm để trao đổi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây