Đá vụn bị đánh bay từ trên trời rơi xuống, Ôn Vân cầm kiếm gỗ cũng không ngẩng đầu lên mà chậm rãi nâng kiếm. Thời điểm làn váy nàng rũ xuống cũng là lúc đá vụn bị chém thành từng mảnh rơi đầy dưới đất.
Lúc này nàng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo bình tĩnh nhìn về phía Tạ Mịch An.
Nàng cầm kiếm gỗ, chậm rãi bước về phía hắn. Ánh nắng hửng đông dần sáng tỏ, một vệt nắng chiếu qua gương mặt nàng nhưng không đủ để che đi hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ người thiếu nữ.
Tạ Mịch An lùi lại một bước. Sau đó chợt nhận ra động tác này của mình có phần mất mặt nên miễn cưỡng đứng lại, chăm chú nhìn nàng.
“Nàng nghe được mấy lời vừa rồi sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây