Tạ Mịch An mím môi, nụ cười vẫn ôn nhu như cũ: “Ta tỉnh lúc sáng sớm, nghe nói các sư huynh đều dậy sớm luyện kiếm nên muốn đi xem.”
Liễu Lạc Nhân im lặng nhìn hắn: “Tạ sư đệ, ta có lời này muốn hỏi đệ.”
Tạ Mịch An như có như không đưa mắt về sân viện bên kia, mỉm cười: “Được. Chúng ta quay về vừa dùng bữa sáng vừa trò chuyện được không?”
Liễu Lạc Nhân không cảm xúc nhìn hắn, mất kiên nhẫn nói: “Không cần. Mỗi sân viện trên đảo Xuy Tuyết này đều có cách âm trận, chúng ta không nghe được âm thanh bên trong, người ngoài cũng không nghe thấy chúng ta nói chuyện.”
Hắn không nhịn được nâng mắt nhìn lên, thấy Ôn Vân dường như vẫn không hay biết động tĩnh bên này, chú tâm luyện kiếm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây