Liễu Lạc Nhân chướng mắt dáng vẻ này của Lãnh Yên Yên, hoàn toàn không thèm để ý đến nàng ta, nhìn thẳng vào mắt Tạ Mịch An, chờ hắn đáp lại.
Lần này Tạ Mịch An cũng không làm nàng ta thất vọng. Hắn hơi khom người, thành khẩn nói: “Lạc Nhân sư tỷ, ngày đó là Mịch An lỡ lời, mong sư tỷ thứ tội.”
Dứt lời, hắn tiến lên cầm lấy tay của Liễu Lạc Nhân, ôn nhu nói: “Tỷ đừng đi.”
Trái tim Liễu Lạc Nhân thoáng rung lên, vội vã rút tay lại, tránh đi ánh mắt chăm chú của hắn: “Ngày đó ngươi xem thường Ôn Vân như vậy, ta còn thua dưới tay nàng, cho nên hiện tại ngươi hẳn cũng rất chướng mắt ta.”
Tạ Mịch An lập tức lên tiếng: “Sư tỷ là thiên tài cái thế, người có thể thắng được tỷ sao có thể là kẻ vô năng. Ôn Vân kia nhất định cũng có chỗ hơn người. Ta không nên phủ nhận năng lực của nàng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây