Thấy Diệp Sợ Bạch nhìn trận pháp chằm chằm không chớp mắt, nàng lập tức đưa tất cả trận pháp đã vẽ xong cho hắn: “Ta mệt rồi, đi ngủ trước đây. Đến giờ cơm trưa nhớ gọi ta…..”
Nàng còn chưa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng gọi ầm ầm của Chu Nhĩ Sùng sư huynh.
“Ôn sư muội!”
Ôn vân mở cửa, nghiêm túc nói trước: “Chu sư huynh, trời chưa sáng muội đã luyện kiếm xong rồi. Hôm nay các huynh tự luyện đi.”
Chu Nhĩ Sùng ngạc nhiên: “Sư muội cố gắng như vậy sao, là sư huynh quá lười biếng rồi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây