Hắn như bị sét đánh, bên tai như không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa, tựa như cái xác không hồn chậm rãi lê bước đi về.
Ôn Vân ngạc nhiên nhìn thiếu niên rời đi, nửa ngày cũng chưa phản ứng lại.
Chu Nhĩ Sùng sư huynh ôm kiếm nhíu mày nói: “Người của đảo Xuy Tuyết sao lại kỳ quái như vậy?”
“Ta nghĩ tám phần là bọn họ nghiên cứu trận pháp quá nhiều, nên đầu óc không còn bình thường nữa.”
Cũng may một lát sau, đệ tử phụ trách tiếp đón mọi người của đảo Xuy Tuyết đã đến bờ biển. Khi bọn hắn thấy nhiều người có thể đi vào như vậy thì đều choáng váng, gượng gạo duy trì hình tượng của mình rồi tiếp đón mọi người đi vào đảo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây