Nàng uyển chuyển nói: “Ta rất thích. Cảm ơn ngươi. Có điều chúng ta không thể làm chuyện phạm pháp được. Bây giờ ta đi tìm mấy sư huynh mượn ít linh ngọc, chúng ta cùng nhau đi trả lại.”
Diệp Sơ Bạch sao có thể không nhìn ra hàm ý trong lời nàng nói: “Trước khi lấy đi ta đã để lại một trăm linh ngọc rồi.”
Hắn không keo kiệt giống ba đệ tử trong nhà, lấy ra một trăm khối linh ngọc cực phẩm vẫn dư sức.
Ôn Vân thoáng yên tâm, song lại lắc đầu nói: “Kiếm linh không thể so với tu sĩ. Ngươi tích góp cũng không dễ dàng, váy này quá quý giá, chúng ta vẫn nên mang trả thôi.”
Diệp Sơ Bạch cúi đầu nhìn nàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây