Sư tôn chỉ có một đồ đệ là mình, cũng là hắn nuôi dưỡng mình lớn lên, tự tay dạy kiếm pháp, thậm chí không ngại cực khổ mang theo mình đi ngàn vạn hạ giới tu hành, tuy trên mặt sư tôn vĩnh viễn lãnh đạm khó thân cận, nhưng những chuyện này đều cho thấy hắn quan tâm mình.
Cho nên, cho dù sư tôn không vui, nhưng cũng không thể vì thế mà thật sự oán trách bản thân hắn.
Trong lòng Thương Vô Ương hơi bình tĩnh lại, chỉ là nhớ tới đạo kiếm ý kia của Diệp Sơ Bạch, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Không phải chưa từng bại trận, cũng không phải không có nguy cơ sinh tử đối mặt với. Lúc trước khi lịch luyện ở vô số hạ giới, cũng từng chứng kiến rất nhiều thế giới có phương pháp tu hành cổ quái khó quên. Loại cảm giác gần chết kia lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác, giết người và bị giết thật ra cũng chỉ trong chớp mắt, nếu không phải như thế, cũng không thể lĩnh ngộ pháp tắc tử vong sâu như vậy.
Duy chỉ có Diệp Sơ Bạch là còn sống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây