Âm thanh của Bạch Ngự Sơn bỗng nhiên trở nên phiêu hốt, thậm chí ngay cả người khác cũng bắt đầu lui về phía sau: “A, thì ra hoa mai còn chưa nở, vậy hứng thú tìm mai sau khi uống rượu của ta không còn nữa, ta... ta lui xuống.”
Hứa Vãn Phong và Túc Viên chân nhân không cảm thấy khác thường, đến khi bọn họ ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt lạnh lùng bên kia tường thấp thì đã muộn.
Diệp Sơ Bạch không biết đứng ở đối diện bọn họ từ khi nào, cũng không biết đã nhìn bao lâu.
“Sư... Sư phụ, chào buổi sáng.”
“Khụ, Diệp tiểu tử ngươi đừng nóng vội, lần này ta tới là có chuyện quan trọng thông báo cho ngươi và Vân nha đầu.” Túc Viên chân nhân lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm cớ, sau đó thật sự tìm được một cái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây