Túc Viên chân nhân cũng không quên thông báo cho Ôn Vân, lúc này nàng cũng khẩn trương đi lên núi, phía sau còn có Ngọc Thanh Lam ôm theo một chồng giấy vẽ thật dày đi theo.
Lúc trước chúng tu đều đã gặp Ngọc Thanh Lam, lúc này cũng không kịp ăn mừng, chỉ có thể vội vàng hành lễ với nhau rồi thôi. Nghe nói bây giờ phải đi, trong giọng nói của Ngọc Thanh Lam có chút tiếc nuối: “Tại hạ vừa mới vẽ xong bản đồ chi tiết của tòa Vân Đảo này, đang định phối hợp bày trận với chủ nhân, nhưng không ngờ lại chậm một bước.”
“Chủ nhân?” Chu Nhĩ Sùng vừa nghe xưng hô này liền không khỏi lặp lại một lần, ánh mắt cổ quái, vừa nhìn đã biết thứ trong đầu người này nghĩ không đúng lắm.
Đáng tiếc Ngọc Thanh Lam hô lên xưng hô với vẻ mặt thanh niên chính trực, mà hai kiếm tu vô vị là Túc Viên chân nhân và Thẩm Tinh Hải cũng không biết gì cả, duy chỉ có Ôn Vân nhận ra có điểm không đúng, sau khi bay về phía Chu Nhĩ Sùng, lại sửa lại một lần nữa: “Đừng gọi chủ nhân, gọi ta Ôn đạo hữu, Ôn sư muội, Ôn Vân đều được.”
Ngọc Thanh Lam cười dịu dàng, lộ ra má lúm đồng tiền nhu thuận: “Được a chủ nhân.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây