Cho nên hắn từ nhỏ đã học đem toàn bộ cảm xúc đều giấu kỹ, lúc cao hứng không cười, khổ sở cũng không khóc, cũng không mừng rỡ lộ rõ trên nét mặt. Như vậy giấu lâu về sau, người bên ngoài cũng thật sự cho là hắn sinh ra lạnh tâm lạnh tình, cũng cho là hắn chặt đứt thất tình lục dục, là kiếm tu không có không khổ sở thương tâm, cũng không biết hắn thật ra cũng là người có tình cảm của mình.
Cũng chỉ có nàng coi hắn là một người bình thường, sẽ nhớ kỹ tâm tình của hắn, mặc kệ làm cái gì đều sẽ giải thích đạo lý trong đó cho hắn, sợ để hắn hiểu lầm nửa phần.
Diệp Sơ Bạch giãn mi ra, hắn cúi đầu chăm chú nhìn Ôn Vân, nghiêm túc trả lời: “Thanh kiếm gỗ này của ta rất tốt.”
Nói xong, tay hắn cầm kiếm gỗ bên hông cho Ôn Vân xem.
Nếu không phải hắn miệng lưỡi thẳng thắn thành khẩn, ánh mắt trong trẻo, Ôn Vân thật sự lo lắng Diệp Sơ Bạch đang nói mát.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây