Người bắt thú kia nằm trên đảo nhỏ có lông vũ, sờ sờ những chỗ lồi lõm ở rìa đảo mây, ánh sáng trong mắt càng ngày càng sáng ngời: “Ta cũng đã nhiều năm không tìm được tung tích Vân Thú, tuyệt đối không ngờ chúng nó lại xuất hiện ở nơi người này ở, thật là kỳ quái!”
Nghĩ đến những nguyên tinh mình tiêu ra đã khó chịu, giọng điệu bất thiện: “Nếu đã ở đây, vậy ngươi tìm ra chúng cho ta.”
“Hoảng cái gì, Vân Thú giỏi nhất là ẩn nấp, người không rõ môn đạo, cho dù nó có nổi bên cạnh ngươi, ngươi cũng chỉ cho rằng đó là mây mù bình thường.” Người bắt thú đứng dậy vỗ vỗ bùn đất dính trên người, ngẩng đầu nhìn chung quanh: “Dấu vết đám Vân Thú này lưu lại cực mới mẻ, nghĩ đến chúng nó vô cùng có khả năng ở phụ cận.”
Người bắt thú thuần thục đưa tay nắm lấy mây mù bên cạnh, cánh mũi giật giật, ngửi ngửi mùi vị lưu lại trong tay.
“Quả nhiên, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi của bọn chúng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây