Tiểu Hỏa Long quay mặt đi, nước mắt không cho Ôn Vân nhìn thấy, trong miệng lẩm bẩm không tình nguyện, nhưng vẫn nhu thuận bay xuống bưng Phượng Hoàng Mộc lên.
Cây Phượng Hoàng mộc kia hiện giờ đã cao lớn hơn một chút, chậu rửa chân mà Ôn Vân chọn lựa ngày trước sắp chứa không nổi nữa rồi.
Trên phiến lá xanh biếc mơ hồ hiện ra đường vân màu vàng, trên phiến lá cao nhất, một nam tử thanh tú ngồi ngay ngắn, hắn tựa hồ cũng biết Ôn Vân hiện tại đang bị thiên lôi giam cầm, không giống như ngày thường thản nhiên ngồi ở phiến lá thưởng thức sơn cảnh vân liễn, mà là ngửa đầu nhìn nàng, bộ dáng đầy bụng lo lắng.
Chính là Ngọc Thanh Lam lúc trước được Ôn Vân cứu, đưa đến trong Phượng Hoàng Mộc tĩnh dưỡng thần hồn.
Ôn Vân khách khí chắp tay với Ngọc Thanh Lam, ấm giọng nói: “Ngọc đạo hữu, thân thể của ngươi là ta hủy, cho nên đưa ngươi vào Phượng Hoàng Mộc tĩnh dưỡng xem như hoàn trả lại việc này. Nhưng ta không ngờ trời xui đất khiến lại khiến hai người chúng ta kết khế ước chủ tớ, việc này là lỗi của ta.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây