Hắn cúi đầu, lông mi bởi vì khẩn trương mà run rẩy không thể nhận ra, lại rất nhanh bình phục lại, dùng giọng điệu rất lạnh nhạt nói: “Cho ngươi.”
Ôn Vân nhận hộp liền ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, ánh mắt sáng lên, cười nói: “Ngươi làm sao biết ta thích hương cao này?”
Đương nhiên biết, hôm đó nàng ngửi hương cao này nhiều lần.
Bị tịch thu họa sách phiền muộn quét sạch sành sanh, Ôn Vân cười mỉm nắm tay Diệp Sơ Bạch chuẩn bị đi tính tiền, đúng lúc này, sau lưng lại truyền đến một đạo thanh âm hơi chần chờ...
“Ôn Vân?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây