Lúc này, Túc Viên được Diệp Sơ Bạch thả ra suýt nữa rơi xuống đũa phép, sau khi đứng vững, suy yếu nâng mí mắt lên, giọng nói khàn khàn: “Không cần nóng vội như vậy, tên Đạo Kiếp kia bị kiếm ý của ta chém thương, trong lúc nhất thời đuổi không kịp, chậm rãi bay cũng được.”
Nói xong, hắn bất đắc dĩ nhìn đôi nam nữ này, nghiêm mặt nói: “Cho nên hai người các ngươi không cần ở trước mặt lão nhân gia ta tình chàng ý thiếp thương tiếc lẫn nhau.”
Ôn Vân: “...”
Tiền bối, ngươi sợ là mắt mờ, đây rõ ràng chính là chủ tớ thông cảm lẫn nhau mà thôi.
Tuy rằng Túc Viên nói như vậy, nhưng dục vọng cầu sinh của Ôn Vân mạnh hơn bất cứ ai, vẫn là chạy ra khỏi biển khơi lúc bình minh, đến bên cạnh thành duyên hải lúc trước, vừa vặn chính là, bọn họ vừa vặn rơi xuống trước cửa khách sạn lúc trước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây