Từ chối này kỳ thật cũng coi như là uyển chuyển, Thượng Quan Tu Hiền cũng nghe hiểu.
Chỉ có điều trong lòng hắn vẫn có chút không cam lòng, có lẽ là hôm qua Ôn Vân tính tình vô cùng tốt, đã chỉ cho hắn dũng khí để đi ba lần, hắn lại đánh bạo mở miệng: “Hôm qua Ôn sư muội trò chuyện vui vẻ với ta, có lẽ gặp ta cũng sẽ vui vẻ, ta không lên núi, chỉ ở chân núi chờ nàng là được.”
Lời nói vui vẻ.
Lời này vừa thốt ra từ miệng Thượng Quan Tu Hiền, có lẽ là ánh mặt trời trên đỉnh đầu bị những đám mây kia che lấp, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của Diệp Tố lại lạnh đi ba phần.
“Ngươi chỉ sợ hiểu lầm.” Giọng nói của hắn cực kỳ bình tĩnh, giống như một trưởng bối đang giảng đạo lý với vãn bối không hiểu chuyện, ngữ khí cũng bình thản: “Luận bối phận, tổ phụ ngươi gọi ta một câu đạo hữu, cho nên ngươi phải xưng hô nàng là sư thúc; luận tu vi, nàng đã là Nguyên Anh kỳ, ngươi chẳng qua chỉ là Trúc Cơ kỳ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây