Hứa Vãn Phong lười nhác dựa vào người Bạch Ngự Sơn, ôm một chân trêu ghẹo: “Tu chân giới không cấm sư đồ luyến ái, ta thấy sư phụ và sư muội trai tài gái sắc thật xứng đôi, duy chỉ có sư phụ tuổi đã già, sư muội lại còn quá nhỏ, không khỏi có hiềm nghi là trâu già gặm cỏ non.”
Bạch Ngự Sơn người trước giờ ít nói nên với chuyện này cũng nói nhiều hơn, hắn ta buồn bực nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, luyến sư đồ không sao, chỉ là nếu có một ngày phải đối với một tiểu cô nương hơn mười tuổi làm sư nương, trong lòng không thể nào chấp nhận được.”
Việt Hành Chu tiếp tục mắng: “Đã năm ngày rồi, nếu chúng ta không tìm bọn họ trở về, sợ là đã có con rồi!”
Nghe đến đó, Ôn Vân nghe không nổi nữa, kéo Diệp Sơ Bạch nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Nghe tiếp nữa, mặt mo của nàng đều sắp không còn!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây