Nàng mang theo nụ cười hiền lành của trưởng bối một đường tuần sát, thỉnh thoảng gật đầu khen ngợi vài câu, nói gốc cây này trồng rất tốt, còn nói con đường đá ở nơi đó được trải bằng phẳng, đệ tử được nàng điểm danh khen ngợi đều là thụ sủng nhược kinh, khiêm tốn nói: “Ôn sư tổ quá lời rồi.”
Mỗi lúc như thế, Chu Nhĩ Sùng lại hợp thời tiếp một câu: “Ôn sư muội khen trật rồi, đây là bổn phận của hắn.”
Câu này của Ôn sư muội cũng khiến Chu Nhĩ Sùng lâng lâng.
Mãi đến khi Ôn Vân đi tới biên giới đại điện bị tổn hại, trụ cột của xà nhà nơi này đều là linh thiết chế thành, đệ tử bình thường căn bản không vận chuyển nổi, cho nên đều là chút trưởng lão tu vi cao thâm đang vận chuyển.
Ôn Vân thấy một tu sĩ cường tráng cởi trần, một bên bả vai khiêng một cây cột linh thiết nặng vạn cân, không khỏi khen ngợi: “Thật vất vả cho ngươi rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây