Ôn Vân thấy nàng không nói lời nào, chỉ cho là không cẩn thận đụng phải, liền theo Diệp Sơ Bạch cùng nhau đi về phía trước.
“Ôn... Ôn sư thúc.” Liễu Lạc Nhân cúi thấp đầu, gọi Ôn Vân một tiếng, âm thanh cực nhỏ, nhưng cũng cực kỳ chân thành: “Đa tạ.”
Ngươi có thể cứu ta một mạng, cũng đa tạ ngươi cứu đệ tử Đệ Nhất Phong.
Vốn tưởng rằng Ôn Vân không nghe thấy, nhưng bóng lưng thanh lệ kia dừng lại, thiếu nữ giơ tay lên phất cây gậy nhóm lửa trong tay, hào phóng đáp lại hai chữ: “Không cần cảm ơn.”
Liễu Lạc Nhân bởi vì thở phào một hơi, rút kiếm cúi đầu thật sâu đối với bóng lưng Ôn Vân và Diệp Sơ Bạch, mấy trăm vị đệ tử của Đệ Nhất Phong phía sau nàng cũng im lặng rút kiếm, cúi đầu bái xuống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây