Lời này nói vô cùng khiêm tốn, chỉ tiếc khắp nơi đều đâm đao vào trái tim của Diệp Sơ Bạch, Hứa Vãn Phong nghe thấy đều thay hắn lau mồ hôi.
Cũng may sư phụ dù sao cũng là sư phụ, tu dưỡng tâm tính cũng không phải những đồ đệ như bọn hắn có thể so sánh, trên mặt nửa điểm tức giận cũng không hiện, vẫn là bộ dáng trích tiên vân đạm phong khinh thường ngày.
Diệp Sơ Bạch ngồi dưới tán cây mai uống một chén trà cuối cùng, cũng không thèm nhìn ba người Việt Hành Chu, xoay người đi về phía gian phòng bên cạnh mình, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Nàng chưa tỉnh, các ngươi chờ ở đây đi.”
Việt Hành Chu nhìn bóng lưng sư phụ đi xa, hơi tò mò: “Ta luôn cảm thấy hôm nay sư phụ còn lạnh hơn ngày thường mấy phần, chẳng lẽ mấy ngày trước chúng ta tới vấn an, khiến sư phụ không cao hứng?”
Hai sư đệ đứng ở phía sau hắn liếc nhau, thở dài một tiếng, đè thấp giọng nói: “Bản thân ta cảm thấy hôm nay tâm tình sư phụ hẳn là vô cùng tốt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây