Ôn Vân đã sớm ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, vừa lật cửa sổ ra ngoài đỡ, vừa uốn nắn: “Là mười sáu, đêm nay ta đã tròn mười sáu, sao nào, sư huynh muốn tặng ta lễ sinh nhật à?”
Nhưng mà Việt Hành Chu cũng không để ý tới, chỉ vô cùng đau đớn khuyên bảo sư phụ không nên tai họa tiểu nữ hài.
Cũng may lúc này Hứa Vãn Phong và Bạch Ngự Sơn tới, hai người này cúi đầu, cũng không dám nhìn thẳng vào sắc mặt của Diệp Sơ Bạch, khiêng đại sư huynh vừa xin lỗi vừa chạy trốn xuống núi.
Trong viện quay về yên tĩnh, ngay cả con chim sẻ trên cành cây cũng bị động tĩnh của Việt Hành Chu làm cho cả kinh, vỗ cánh bay cao, chỉ còn lại một mình Ôn Vân trên mặt có vẻ hơi xấu hổ đứng tại chỗ, trong đầu suy nghĩ những lời đại sư huynh vừa nói.
“Ta cảm thấy có thể hắn có chút hiểu lầm, không biết quan hệ giữa chúng ta đơn thuần.” Ôn Vân che miệng ho khan, không được tự nhiên nhìn về phía Diệp Sơ Bạch, Diệp Sơ Bạch không biết từ khi nào đã đi ra ngoài viện, chỉ có điều vị trí hắn đứng ánh sáng cực kỳ mờ, nhìn không ra vẻ mặt trên mặt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây