Phượng Hoàng Mộc đáng thương bởi vì bình thường không có gì lạ, lúc trước thậm chí không bị Mộng Nhiên sư tỷ đóng gói mang đi, đành phải lẻ loi hiu quạnh ở trên bệ cửa sổ yên lặng chịu đựng gió thổi mưa dầm, cũng may người của Xuy Tuyết Đảo ưa thích hoa cỏ mới không đánh mất nó.
Lúc này, chủ nhân không có lương tâm Ôn Vân đã trở về, việc đầu tiên không phải là tưới nước tưới tiêu, cũng không phải là phóng ma pháp quang minh hệ lên đỉnh đầu nó, mà là kinh ngạc kêu gọi Diệp Sơ Bạch: “Mau nhìn một cái, thì ra mặc kệ nó ngược lại trông tốt hơn.”
Phượng Hoàng Mộc vốn mềm mại giờ đã từ một mầm cây nhỏ sinh trưởng thành một cây nhỏ cành lá xum xuê, lá non màu xanh nhạt hiện nay đã thành màu xanh biếc đậm, thân chính càng không chịu thua kém, dáng dấp giống như cổ tay nhỏ bé, lúc trước Ôn Vân tùy ý lấy ra làm chậu hoa, lúc này đã sắp không chứa nổi nữa.
Ôn Vân tìm trong phòng, cũng không phát hiện ra chậu hoa dư thừa, chỉ thấy một chậu gỗ lớn nhỏ thích hợp, lập tức vén tay áo lên, tự tay di chuyển Phượng Hoàng mộc.
Diệp Sơ Bạch chậm rãi nâng mí mắt, hơi kinh hãi, nhắc nhở: “Đây là chậu ngâm chân.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây