Ôn Vân nắm tay A Hoa bà bà càng lúc càng suy yếu đi ra ngoài khoang thuyền, thời gian của người này đã không còn nhiều, linh lực trong cơ thể cũng chỉ ra không vào, sắp trở về trong thiên địa này.
“Bà bà, chúng ta đã rời khỏi Ma giới.” Ôn Vân nhẹ giọng nói chuyện với nàng, chỉ vào một hòn đảo lớn cách đó không xa: “Đó chính là nơi ở của phàm nhân Xuy Tuyết đảo, cũng là quê hương của các ngươi.”
A Hoa bà bà ngửa đầu nhìn bầu trời một chút, sau đó lại nhìn nước biển trong suốt như ngọc xanh này, trong mắt vừa mừng rỡ vừa khiếp đảm, cái gọi là gần quê sợ sệt là như thế.
Qua hồi lâu, nàng mới quay sang nói với di dân khác trong khoang: “Mau ra đây đi, không cần trốn nữa!”
Đứa bé đã sớm nằm sấp bên cạnh thuyền mừng rỡ đánh giá tất cả những người xa lạ, nhưng những người trưởng thành kia thì hơi chần chờ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây