Thân thể Thẩm Tinh Hải chấn động, mặc dù không biết tình huống, nhưng cũng nhìn ra được tu vi Ôn Vân giờ phút này đã biến mất.
Hắn âm thầm sờ lên chiếc nhẫn trên ngón cái, trong mắt lóe lên một tia xoắn xuýt cùng giãy dụa, cuối cùng động tác chậm chạp gỡ nó xuống.
Ôn Vân đã trải qua vô số sóng gió từ trước, mím môi, tuy rằng trong lòng cũng tràn đầy bất an, nhưng lại không biểu lộ ra chút nào, ngược lại an ủi hai người: “Không sao đâu, có lẽ là lúc trước quá mệt mỏi, có lẽ ta muốn đến nghỉ ngơi thêm hai ngày là được rồi.”
Nàng tinh mắt liếc thấy động tác của Thẩm Tinh Hải, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, đẩy bàn tay hắn chuẩn bị đưa qua trở về.
Thiếu nữ trịnh trọng nói: “Mỗi người có cơ duyên của mỗi người, Thẩm sư huynh, đa tạ, nhưng mà ta không cần.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây