Ôn Vân bọc lấy tấm thảm nằm ở một góc hẻo lánh trên thuyền ma, vẫn còn cảm thấy lạnh, vì thế nàng lại nhích lại gần Diệp Sơ Bạch, người sau tự nhiên lại lấy tấm da hổ ngân văn từ trong túi giới tử ra khoác lên người nàng.
Thẩm Tinh Hải đã sớm nhìn quen hành vi công nhiên thân mật của hai người này, giờ phút này hắn đang đứng ở bên mép thuyền câu cá, mặc cho gió biển lăng lệ thổi tới, tất nhiên là lù lù bất động, đối mặt với ngoại hải mà người bên ngoài nói đến lại biến sắc, lại không có nửa điểm sợ hãi.
Hắn không sợ, dù sao trên lưng hắn còn cõng đoạn gỗ mục kia, rơi xuống còn có thể nổi lên.
Ôn Vân nằm nửa ngày trên boong thuyền, lại bọc da thú thổi một hồi lâu gió lạnh, giờ phút này trong tinh thần thức hải vẫn trống rỗng như cũ, nhưng tốt xấu gì đầu óc không còn u mê, nàng liền ôm khối ma pháp thạch chậm rãi hấp thu năng lượng, uể oải đánh giá khối gỗ sau lưng Thẩm Tinh Hải.
“Thẩm sư huynh, khúc gỗ này của ngươi nhìn có chút quen mắt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây