Diệp Sơ Bạch giật mình: “Hắn?”
Ôn Vân chỉ cái hộp trong tay thành chủ Hàn Uyên, nhỏ giọng giải thích: “Đó là linh trượng của ta, nó đi theo ta, nhưng... bị thương rất nặng.”
Dừng một chút, cô nghiêm túc nói: “Nó theo ta mấy trăm năm, bây giờ cuối cùng cũng tìm về, ta không thể mặc kệ để nó ở đây được.”
Diệp Sơ Bạch nhìn đoạn xương bất phàm kia, mím môi nói: “Đây chính là trượng linh tinh thông ma pháp mà ngươi nói, toàn tâm toàn ý thủ hộ ngươi sao?”
Gương mặt Ôn Vân có vẻ không được tự nhiên, cô vô thức xoa đầu mình, mơ hồ gật đầu: “Đúng vậy...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây