Các di dân im lặng nhìn chăm chú Ôn Vân và Diệp Sơ Bạch, trong mắt không có nửa điểm hoài nghi, tất cả đều tràn đầy tin cậy, cuối cùng im lặng quỳ xuống đất, cúi đầu thật dài với hai người kia.
Trước khi rời đi, Ôn Vân đã lột sạch quần áo trên người Thiên Lang Cáp.
Diệp Sơ Bạch mím môi, ngăn cản nàng: “Da thú này không đáng tiền, ngươi không cần...”
Ôn Vân ngẩng đầu liếc hắn một cái, đưa quần áo cho hắn nói: “Nhưng đây là đồ chuẩn bị cho ngươi.”
Diệp Sơ Bạch rũ mắt, mặc dù trên mặt vẫn như cũ bình tĩnh không xuất hiện gợn sóng, nhưng mà nàng liền từ trên mặt của hắn nhìn ra hai chữ “ ghét bỏ”, nửa điểm cũng không có ý định đưa tay tiếp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây