Nghe tới đây, Tạ Tầm mơ hồ hiểu ra thứ gì đó, khóe mắt như muốn nứt ra, không dám tin nói: “Cho nên ngươi nói muốn cứu Mịch An, kỳ thật là để chuẩn bị đoạt xá thân thể của nó trong tương lai.....”
Nói đến đây, hắn theo bản năng ôm chặt đệ đệ sau lưng, liều mạng bỏ chạy muốn thoát khỏi nam nhân đáng sợ trước mắt này.
Ngọc Thanh Hoằng không cảm xúc nhìn hắn chạy trốn trong màn sương đen dày đặc, xiềng xích quấn trên eo phảng phất như được rót thêm sinh mệnh, hóa thành rắn nhỏ trườn theo hướng đi của Tạ Tầm.
Một lát sau, Tạ Tầm bị xích sắt quấn chặt chân kéo trở về, tuyệt vọng kêu gào thảm thiết. Hắn ôm chặt đệ đệ, bàn tay bấu chặt lên mặt đất không muốn bị kéo về, nhưng cự mãng vài phút trước còn đưa hắn tới đây đột nhiên lại lạnh lùng vung đuôi lên, quất hắn ném thẳng tới chân Ngọc Thanh Hoằng.
“Tốt xấu gì ta cũng làm lão tổ của ngươi mấy trăm năm, ta đối xử với ngươi như vậy đã là quá nhân từ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây