Ngọc Thanh Hoằng lười nhác nâng mí mắt lên, vừa thao túng cự mãng vây đánh Khương Tứ, vừa thích thú nói: “Ngươi đã nhìn ra à, thật không giống vẻ ngoài ngu xuẩn lỗ mãng của ngươi.”
Khương Tứ không có tâm tình tiếp thu lời ngợi ca của đối phương. Hiện tại hắn không có linh lực, đối phó với hắc mãng cũng trở nên vô cùng gian nan. Đối phương lại như mèo vờn chuột, không trực tiếp bắt lấy hắn, chỉ là vui vẻ đùa bỡn hắn.
Hắn tức giận chửi bậy, đúng là mấy câu học từ Bao Tích Long lúc trước.
Ngọc Thanh Hoằng tựa như đã mất đi hứng thú, bàn tay hơi nắm lại. Một con cự mãng ẩn nấp trong bóng đêm đột nhiên xông ra quấn chặt lấy Khương Tứ.
“Ngươi nói đi, vì sao ngươi nhìn ra?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây