Gương mặt trắng bệch không một tia máu dần hiện lên một nụ cười tươi tà mị đến đáng sợ, hoàn toàn không phù hợp với gương mặt dịu dàng ấm áp này.
Ngọc Thanh Hoằng mỉm cười nói: “Vậy đa tạ Ôn sư muội.”
Hắn chậm rãi híp mắt, nhìn thẳng vào mắt Ôn Vân.
“Ngủ đi, món quà bất ngờ của ta, sau khi tỉnh lại nàng chính là bảo bối ngoan ngoãn của ta.”
Đó là đôi mắt vô cùng tăm tối, trong bóng đêm vô biên mơ hồ lộ ra một sợi tơ máu cực kỳ nhỏ bé. Sợi tơ kia ẩn nấp vô cùng bí ẩn trong đôi mắt đen nhánh kia, uốn lượn cuộn tròn, nhìn kỹ hình dạng vặn vẹo kia cực kỳ giống một con bọ cạp máu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây