Ngọc Thập Cửu vô lực đáp: “Đa tạ các vị đạo hữu đã vươn tay cứu giúp, chờ sau khi rời khỏi đây, Ngọc gia nhất định sẽ cảm tạ các vị. Chỉ là tình huống trong trận có chút phức tạp, ta thật sự không dám để mọi người gặp nguy hiểm, đặc biệt là Ôn sư muội….”
Ôn Vân ồ lên, đạp trên thân kiếm, vạt áo nhẹ nhàng tung bay, cũng không thèm quay đầu lại mà chỉ hỏi: “Sao vừa rồi chỉ có Khương sư huynh, ngươi lại để hắn một mình mạo hiểm. Hiện tại có thêm Thanh Lưu kiếm Tông chúng ta thì ngược lại thành ngươi không dám vậy?”
Thẩm Tinh Hải đạp lên thân phi kiếm, đôi tay khoanh trước ngực, lạnh lùng kiêu ngạo nói: “Xem ra là Ngọc đạo hữu khinh thường kiếm tu bọn ta.”
Bao Tích Long nghe được lời này thì lập tức nóng nảy, giả vờ như muốn ném Ngọc Thập Cửu xuống dưới: “Ngươi có ý gì? Cảm thấy kiếm tu bọn ta không bằng đao tu sao?”
Ngọc Thập Cửu cúi đầu nhìn những đám mây bị gió thổi bay tán loạn dưới lòng bàn chân, nhìn thế nào cũng không thấy đáy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây