Trước đó bọn họ vội vã đuổi theo đã đủ mệt, sau lại chặt xác xà đến nửa đêm, hiện tại đã sớm ngáy vang như sấm.
Ôn Vân nghe thấy tiếng ngáy bên kia, kéo tay áo Diệp Sơ Bạch, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta buồn ngủ quá, buổi tối ngươi canh chừng một lát được không? Ta ngủ một canh giờ rồi dậy thay phiên cho ngươi?”
Trước đó tinh thần lực của nàng hao tổn quá nhiều, hiện tại đầu óc choáng váng, chỉ muốn đi ngủ, hoàn toàn không thể tiếp tục gắng gượng tu luyện giống như kiếm tu quật cường Thẩm Tinh Hải kia.
Còn tình cảnh vừa âm u vừa gian nan như hiện tại, nàng hoàn toàn không để ý. Nàng đã sống mấy trăm năm rồi, có khổ sở nào mà chưa trải qua? Nếu để ý nhiều như vậy, nàng đã không thể một đường đi tới vị trí đứng đầu đại lục.
Diệp Sơ Bạch quét mắt nhìn xung quanh. Lúc Ôn Vân chuẩn bị nằm xuống thì chợt vươn tay bắt lấy tay áo nàng, kéo người lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây