Lúc nàng nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên mây, váy có một chút bay lên, chân bạch ngọc không tì vết, cũng có một chút đẹp mắt.
“Trường Thọ sư huynh.” Huyền Nhã dùng hai tay ôm quyền hành lễ, môi mỏng có một chút nhếch lên, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, đôi con ngươi so với bầu trời đêm còn muốn trong suốt kia, nói lên sự bình yên và niềm vui trong đáy lòng nàng.
“Hữu Cầm sư muội.” Lý Trường Thọ chắp tay hoàn lễ, cười nói: “Gần đây tu hành có nghi nan gì không?”
Hữu Cầm Huyền Nhã ngâm khẽ một hai, rất nghiêm túc gật đầu, khuôn mặt hơi có một chút hổ thẹn...
Hổ... Thẹn?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây