Tế Xuân không phải kẻ ngốc, nhưng cậu cũng không có cách nào, từ lâu, cậu vẫn luôn là người mờ nhạt nhất, vô dụng nhất, không ai để ý đến cậu.
Lần này cũng vậy, sao cậu lại không nhìn ra tâm tư của đại sư huynh chứ. Ngay từ đầu anh ta đã không định chia cho cậu.
Thôi thôi.
Chẳng phải cậu đã sớm quen rồi sao?
Tế Xuân xoay chuỗi hạt trong tay kêu lách tách, nhắm mắt lại, kinh văn trong miệng cũng niệm càng lúc càng nhanh, hoàn toàn nhập vào trạng thái quên mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây