Nhưng dù sợ, nhưng bà vẫn phải đối mặt.
Kiếp này, nhờ có Lạc Nhã Khanh dẫn dắt, bà sẽ có thể thích nghi với cuộc sống mới nhanh hơn, chịu ít va vấp hơn.
Nhìn thấy con gái mạnh dạn đi trước dẫn đường, Lạc Ngọc Phân chỉ nghĩ rằng con mình còn nhỏ, chưa biết sợ là gì. Bà lẩm bẩm:
“Con bé này đúng là gan lớn, chẳng biết sợ gì cả.”
Dù vậy, bà vẫn nhanh chóng theo sau. Dù thế nào đi nữa, nếu có chuyện gì xảy ra, bà vẫn phải bảo vệ con gái.
Cửa hàng hợp tác xã quả nhiên ở ngay trước cổng, chỉ cách một con đường nhỏ, tấm biển lớn treo trước cửa trông rất bắt mắt.
Dù vẫn được gọi là “hợp tác xã”, nhưng thực tế, nơi này đã được tư nhân hóa từ lâu, chẳng khác gì một cửa hàng tạp hóa lớn.
Ông chủ vừa mới mở cửa, đang chuyển đồ ra ngoài. Bà chủ đứng bên cạnh phụ giúp, vừa nhìn thấy Lạc Nhã Khanh và Lạc Ngọc Phân, liền nhận ra hai người là người mới đến, bèn thuận miệng hỏi:
“Không phải người trong thôn nhỉ? Mới đến sao?”
Bà ấy nói bằng tiếng địa phương nên Lạc Ngọc Phân không hiểu, bà lập tức trở nên căng thẳng.
Lạc Nhã Khanh thì hiểu rất rõ ràng. Không chỉ hiểu, mà cô còn nói được tiếng địa phương ở đây, nhưng nếu cô trả lời bằng tiếng địa phương thì chắc chắn sẽ khiến mẹ giật mình.
Vì thế, cô không những không thể dùng phương ngữ, mà ngay cả tiếng phổ thông cũng không thể nói quá chuẩn, đành giả giọng nói không trôi chảy, đáp lại bằng giọng phổ thông đặc sệt chất quê nhà:
“Chào dì ạ, nhà cháu mới chuyển đến ở bên kia.”
Vừa nói, Lạc Nhã Khanh vừa giơ tay chỉ về phía căn nhà mà họ đang thuê.
Có lẽ vì thấy cô bé trắng trẻo, đáng yêu, lại còn nhỏ, bà chủ cửa hàng cũng không cười nhạo, mà đổi sang tiếng phổ thông, quay sang Lạc Ngọc Phân, khen:
“Con gái chị trông xinh quá!”
Câu này thì Lạc Ngọc Phân nghe hiểu.
Bà từng học tiểu học, lại thêm việc Lương Chính Dũng thường xuyên đi làm xa nên thỉnh thoảng bà cũng nghe đài radio, tuy không nói giỏi, nhưng nghe thì vẫn hiểu được ít nhiều.
Huống hồ, đây còn là lời khen dành cho con gái mình, sao có thể không hiểu?
Gương mặt Lạc Ngọc Phân lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
Không phải bà tự hào, mà thực sự Lạc Nhã Khanh rất xinh đẹp. Có lẽ, đây là một trong số ít điều tốt đẹp mà Lương Chính Dũng mang đến cho các con.
Dù tiếng phổ thông của Lạc Ngọc Phân không tốt, nhưng có Lạc Nhã Khanh phiên dịch ở giữa, hai mẹ con vẫn mua được hai cân trứng gà, cùng một ít dầu, muối, nước tương, dấm.
Khi chuẩn bị rời khỏi cửa hàng, Lạc Ngọc Phân cúi đầu nhìn con gái, suy nghĩ một chút, rồi cắn răng mua thêm hai gói mì ăn liền.
Lạc Nhã Khanh còn nhớ rõ, ở thời điểm này, mì ăn liền là một món ăn xa xỉ đối với gia đình cô.
Khi về đến nhà, Lương Chính Dũng đã xách hai xô nước lớn vào bếp, đang bế Lạc Kỳ Kỳ đi qua đi lại trong sân.
Trong mắt cô bé vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt, rõ ràng là mới khóc xong. Chắc hẳn khi thức dậy, con bé không thấy người quen trong căn nhà xa lạ này, nên đã khóc vì hoảng sợ.
Thấy mẹ và chị gái về, Lạc Kỳ Kỳ lập tức vươn tay ra, nức nở gọi:
“Mẹ! Chị!”
Vừa thấy vậy, Lương Chính Dũng liền thuận thế đặt con gái xuống đất, hỏi Lạc Ngọc Phân:
“Mua gì vậy?”
Lạc Ngọc Phân không muốn để ý đến ông ta.
Tuy ông ta đã đưa mẹ con họ rời khỏi quê nhà, nhưng bà vẫn chưa quên những chuyện tồi tệ mà ông ta gây ra, những tổn thương mà họ đã phải chịu đựng.
Trước mặt bọn trẻ, Lạc Ngọc Phân cũng không muốn cãi vã, chỉ giơ túi đồ trong tay lên để ông ta tự xem, sau đó liền đi thẳng vào bếp.
Lạc Nhã Khanh cúi xuống đón lấy Lạc Kỳ Kỳ, vỗ về em gái.
Nhìn theo bóng lưng Lạc Ngọc Phân, Lương Chính Dũng hơi nhíu mày, nhưng cũng không tự chuốc lấy phiền phức, chỉ ngồi xuống, tiếp tục dỗ dành hai cô con gái.
Ngồi trong lòng ba, Lạc Nhã Khanh bỗng có một cảm giác lạ lẫm.
Đã lâu lắm rồi, cô không còn nhớ rõ hơi ấm từ vòng tay của ba nữa.