Sống Lại Thành Áo Bông Nhỏ May Mắn

Chương 1: Trở về năm tám tuổi

Hết Chương Chương Tiếp

Tiếng còi bồ câu vang vọng giữa bầu trời, khiến Lạc Nhã Khanh giật mình mở mắt ra.

Trong khoảnh khắc mơ màng, cô không biết hôm nay là ngày nào, chỉ mơ hồ cảm nhận được sắc trời âm u, dường như là một ngày trời nhiều mây.

Một bàn chân nhỏ bất ngờ đá vào người cô. Lạc Nhã Khanh giật mình, còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh liền vang lên một giọng nói đầy bất mãn:

“Con nhóc này, mỗi lần ngủ đều y như đang đi đánh nhau với người ta.”

Thì ra là cây đinh nhỏ đang nằm giữa muốn lật mình, lại vô thức đá một chân vào cô, còn một tay vung mạnh vào bụng của mẹ.

Âm thanh này khiến chút buồn ngủ còn sót lại trong đầu Lạc Nhã Khanh hoàn toàn tan biến. Cô lập tức quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi đang nằm nghiêng một cách khó khăn, tay bà đẩy bàn tay nhỏ của cây đinh nhỏ ra khỏi cái bụng đã lớn của mình, động tác không hề nhẹ nhàng.

Thế nhưng, đứa bé đang ngủ tới nỗi chổng bốn chân lên trời kia lại chẳng hề bị đánh thức, vẫn ngủ say và phát ra những tiếng hít thở đều đều.

Lạc Nhã Khanh không nhịn được bật cười.

Cô em gái này từ nhỏ đã như vậy, ngủ rất không ngoan, mỗi đêm đều lăn lộn khắp giường. Rõ ràng buổi tối đã được đặt ngay ngắn ở giữa giường, ấy thế mà sáng hôm sau không phải nằm chéo ở cuối giường thì cũng xoay ngang giữa tấm đệm.

Có lần, cô cùng mẹ kẹp con bé vào giữa cả hai, chỉ chừa đúng một khoảng trống nhỏ, để xem thử nó còn lật kiểu gì được nữa. Kết quả sáng hôm sau, khi hai người tỉnh dậy, trước mặt lại là một đôi chân nhỏ xíu chổng lên trời.

Chuyện này đúng là khiến người ta phải đau đầu suy nghĩ, không hiểu cô em gái bé nhỏ này làm cách nào mà có thể lăn lộn đến như thế được .

Lạc Nhã Khanh nghĩ thầm trong đầu, thật tốt quá.

Mặc dù đã quay lại thời kỳ khó khăn, nhưng những người thân yêu của cô vẫn khỏe mạnh, bình an ở bên cạnh cô. Đương nhiên, nếu mẹ có thể ly hôn với Lương Chính Dũng sẽ càng tốt hơn.

Nghe thấy tiếng cười của con gái lớn, giọng nói của Lạc Ngọc Phân cũng vơi đi vài phần u sầu, bà lẩm bẩm:

“Con bé nhỏ thì chắc đang mơ làm đại tướng quân, còn đứa lớn thì chắc nằm mơ thấy tiền vàng rồi?”

Vì sắc trời vẫn còn tối mịt, bà không nhận ra con gái lớn đã tỉnh, chỉ nghĩ rằng con bé đang nói mớ trong lúc ngủ.

Một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng Lạc Nhã Khanh.

Cô gần như đã quên mất rằng, thực ra khi còn trẻ, mẹ cũng từng là một người phụ nữ vui vẻ và hài hước.

Nhưng suốt hai mươi năm sau đó, những khổ cực chồng chất đã dần mài mòn bà thành một người phụ nữ trung niên cộc cằn, gắt gỏng. Nhưng dù vẻ ngoài có thế nào đi nữa, bà vẫn luôn yêu thương con cái, vẫn là người mẹ mà cô yêu quý nhất.

Dù cơ thể gầy yếu, nhưng mẹ vẫn lặng lẽ dùng đôi vai gầy gò ấy để chống đỡ cả gia đình mấy mẹ con cô suốt nhiều năm. Cho đến khi em trai tốt nghiệp đại học, vừa mới tìm được một công việc ổn định, bà mới giống như đã hoàn thành sứ mệnh của đời mình, cơ thể bắt đầu suy kiệt. Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi đã từ giã cõi đời.

Lạc Nhã Khanh nhớ rõ, mẹ cô chưa từng có một ngày nào được sống an nhàn.

“Mẹ không có bản lĩnh, không thể cho các con được hưởng những ngày tháng tốt đẹp như bao đứa trẻ cùng trang lứa. Nhưng nhìn thấy các con có được ngày hôm nay, mẹ rất tự hào.”

Trong khoảnh khắc tỉnh táo trước khi mất, giọng nói của bà dịu dàng như lúc còn trẻ.

Hết Chương Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)