Mở mắt đã thấy trở lại lúc tám tuổi, bồ nhí mà ba nuôi bên ngoài vẫn chưa ưỡn bụng tới tận nhà ép cưới, mẹ vẫn chưa vì cô và em trai, em gái mà khom lưng uốn gối, mất hết kiêu ngạo.
Nhã Khanh nghĩ, bây giờ cô chỉ muốn thành kẻ thắng đời, để người thương cô cũng như người cô thương có thể trôi qua những ngày tốt lành!
Nhưng mà hình như vận may có hơi tốt một cách kỳ lạ, lập ra bao nhiêu kế hoạch cũng đều có niềm vui bất ngờ.
Muốn sút bay ông ba rác rưởi, kết quả lại tiện tay bồi dưỡng mẹ thành doanh nhân, ba chị em đều thành phú nhị đại;
Muốn ngoan ngoãn học tập để trở thành học sinh xuất sắc nhất thì lại không cẩn thận giúp chú hàng xóm mở trường quốc tế, còn cô thành học sinh đặc biệt;
Muốn thoát khỏi thân phận chó độc thân, kết quả lại vô tình chọc phải một con chó săn lớn, 'à hú à hú' nhào lên. Cô bỗng thành công địch của fanclub Sở thần.
Nhã Khanh hừ lạnh: Trước kia là ai luôn khẳng định chắc nịch, nói sẽ không yêu đương?
Sở - trong ngoài bất nhất - Văn Lam, một lời không hợp liền đập tay vào tường: Hừ, đừng có ồn ào.
Nhã Khanh run bần bật: Anh định làm gì?
Sở - chó săn - Văn Lam bèn dùng miệng lấp kín miệng cô bé của anh: Miệng dùng để ăn, không rảnh nói!