Không đúng!
Chương Thụ đột nhiên ngồi dậy, ông đã sống lại rồi, tại sao còn phải cưới Ngô Lệ Nương? Vừa rồi ông thấy Tiểu Mộc Cẩn chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, vậy thì ông cũng chỉ mới mười mấy tuổi.
Nhà Tiểu Mộc Cẩn vẫn chưa sa sút, ông cũng chưa cưới vợ, chỉ cần ông ngăn cản Lý a cha và Lý đại ca vào núi, bọn họ sẽ không bị đá trên núi đè thương nặng, như vậy ông và Tiểu Mộc Cẩn sẽ môn đăng hộ đối, sẽ không bị coi là gánh nặng!
Chương Thụ hưng phấn bắt chước tiếng sói tru trong rừng tru lên vài tiếng, hành động này ở trên sườn núi nhỏ trông đặc biệt kỳ quái.
“Gào cái gì mà gào? Gào tang à!” Một thiếu niên trạc tuổi ông hung dữ đi tới, đôi mắt nhỏ híp lại trông đặc biệt đáng sợ.
Chương Thụ rụt người lại, đây là Vương Trường Phát, lão đại mặc định của đám bạn cùng trang lứa trong thôn của bọn họ, nghe nói nhà hắn là hậu duệ của thổ phỉ, còn có một người thân từng ngồi tù.
“Thì ra là tiểu tử ngươi.” Vương Trường Phát nhìn người trước mặt với vẻ mặt không có ý tốt, tên Chương Thụ này nhà giàu, tính tình lại hiền lành hơn cả con cừu non, bắt nạt cũng không dám phản kháng, ngay cả mách lẻo cũng không dám, thân hình thì cao to mà lại vô dụng.
Chương Thụ im lặng nhìn hắn, tên Vương Trường Phát này ngang ngược cả đời, đến già lại bị con dâu đưa vào tù, ai bảo hắn trộm gà trong trại gà không thành, lại còn muốn hạ độc hại người.
Vương Trường Phát thấy Chương Thụ không trả lời, trong lòng đã nổi giận, bước tới đá một cái vào chân hắn, “Lão tử hỏi ngươi mà ngươi còn dám không lên tiếng, gan to lên rồi à!”
Chương Thụ muốn run rẩy, muốn xông lên, nhưng bóng ma tâm lý lớn nhất thời niên thiếu của ông lại bao phủ lấy ông.
Vương Trường Phát thấy hắn vẫn như ngày xưa chỉ biết nằm rạp trên đất ôm đầu run rẩy, trong lòng càng thêm khinh thường, cái bọc mủ nhu nhược này dựa vào cái gì mà gia cảnh tốt như vậy? Dưới chân hắn dùng sức, giống như đang đá cầu mà chơi đùa Chương Thụ.
Chương Thụ chỉ muốn nhẫn nhịn qua trận đòn này, dù sao Vương Trường Phát cũng sẽ không đánh chết ông, ông đã quen rồi. Nhưng khóe mắt ông nhìn thấy nơi Tiểu Mộc Cẩn vừa ngồi, dáng vẻ tươi cười của đệ ấy vẫn còn in sâu trong tâm trí ông.
Đệ ấy chưa bao giờ chê bai ông vô dụng, khi ông bị người khác bắt nạt còn đứng ra giúp đỡ ông. Ca ca và a cha của Tiểu Mộc Cẩn đều là thợ săn, đám lưu manh sợ nhất là bọn họ.
Nếu kiếp này ông vẫn sống nhu nhược vô dụng như trước kia, sao ông có thể xứng đôi với Tiểu Mộc Cẩn dũng cảm chứ? Ông cũng muốn làm cây đại thụ bên cạnh hắn, chứ không phải để hắn vươn cành mềm mại ra bảo vệ ông.
Chương Thụ đột nhiên bộc phát ra sức mạnh to lớn, ông ôm chặt lấy chân Vương Trường Phát đang đá tới, dùng sức đẩy ra sau, Vương Trường Phát không kịp trở tay, bị ông đẩy ngã xuống đất.
Chương Thụ nhìn bàn tay của mình, đột nhiên cảm thấy thật khó tin, thì ra phản kháng lại dễ dàng như vậy? Ông cười lớn chạy xuống núi, cảm thấy mình cũng không khác gì những anh hùng hảo hán kia.
Vương Trường Phát bị đẩy ngã, thẹn quá thành giận, vừa định đứng dậy đánh Chương Thụ một trận, lại phát hiện hắn đột nhiên giống như phát điên, cười lớn chạy xuống núi.
Coi như hắn mạng lớn! Vương Trường Phát nhổ một bãi nước bọt xuống đất, trong lòng thầm mắng một câu. Hắn phủi sạch cỏ vụn trên người, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi đi xuống núi.
Nếu nói cho người khác biết, hắn đường đường là Vương lão đại vậy mà bị tên nhu nhược Chương Thụ kia đẩy ngã, chính là chuyện sẽ bị người khác cười nhạo.
------------------------------
Sau chương này Chương Thụ biết mình trở về năm mười mấy tuổi nên xưng hô sẽ đổi lại là hắn nhé, không còn là ông nữa ^^