Lý Mộc Cẩn âm thầm nhăn mặt ở nơi mà Chương Thụ không nhìn thấy, lát nữa tốt nhất là đừng gặp gà rừng…
Bọn họ quả nhiên không có gặp lại gà rừng, nhưng lại nhìn thấy một con thỏ rừng, nó đang ngồi ăn cỏ, hai tai dựng đứng, rất cảnh giác với xung quanh.
Chương Thụ mong chờ nhìn Lý Mộc Cẩn, hy vọng hắn có thể bộc lộ một chút tài năng. Lý Mộc Cẩn cười hì hì, cầm dao đi tới, hắn dù sao cũng là con của thợ săn, động tác so với Chương Thụ tốt hơn một chút, nhưng con thỏ vẫn chạy mất trước khi hắn đến gần.
Lý Mộc Cẩn cứ tưởng lần này sẽ đến lượt Chương Thụ cười nhạo mình, nhưng Chương Thụ lại không cười, còn an ủi hắn, “Cẩn Nhi đã rất giỏi rồi, đi gần như vậy thỏ rừng mới phát hiện.”
Lý Mộc Cẩn mỉm cười nhìn Chương Thụ, trong mắt tràn đầy yêu thích, “Đại Thụ ca, huynh thật tốt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây