Ông vừa định lại gần, mẫu thân của đứa trẻ đã đi tới, “Đại Bảo cười gì vậy?”
Đứa trẻ muốn chỉ cho mẫu thân xem, nhưng lúc này Chương Thụ đã trở lại căn lều tranh, vì vậy tay của đứa trẻ cũng thuận theo hướng ông rời đi, chỉ suốt dọc đường, cuối cùng dừng lại trên chiếc quan tài đỏ chót trước cửa lều tranh.
“Đại bá!” Giọng nói trong trẻo của đứa trẻ vang lên, mang theo sự ngây thơ non nớt.
Mẫu thân của đứa trẻ lại hoảng sợ, trước quan tài căn bản không có ai túc trực, vậy mà đứa trẻ lại nói nhìn thấy đại bá gì đó! Bà ta vội vàng bế đứa trẻ chạy ra khỏi sân.
Không lâu sau, mọi người đều biết được chuyện này. Nghe nói mắt trẻ con tinh tường nhất, có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy! Cái thứ đó có thể xuất hiện giữa ban ngày ban mặt, nghe thôi đã thấy ghê gớm!
Lần này, mọi người càng mắng chửi Chương Thụ nhiều hơn, người vô dụng chết rồi cũng vô dụng, ngay cả quan tài, bài vị của mình cũng không giữ được, để cho một con ma đói chiếm chỗ!
Thật ra Chương Thụ cũng không hiểu, tại sao sau khi chết ông lại trở về hình dáng lúc hai mươi mấy tuổi. Nhưng sau khi trở lại hình dáng hai mươi mấy tuổi, dường như tâm tính của ông cũng trẻ ra, không còn u ám như lúc sáu mươi mấy tuổi, hoàn toàn bị cuộc sống đè nén đến mức không ngẩng đầu lên được.
Đối với sự hoảng sợ của mọi người, ông lại thấy có chút vui vẻ. Nghĩ đến bộ dạng trước kia của mình, ngay cả đám trẻ con trong thôn nhìn thấy ông cũng dám gọi ông là đồ đần, đồ ngốc. Bây giờ ông chết rồi, mọi người lại sợ ông.
Vậy thì đuổi hết bọn họ đi! Trong lòng Chương Thụ nghĩ như vậy, dù sao trong cái sân này cũng không có người thân nào của ông. Ông không muốn nữa đời sau cứ lảng vảng bên cạnh bọn họ.
Nhưng ngoại trừ đứa trẻ có thể nhìn thấy ông, những người khác đều không nhìn thấy ông. Ông thử vấp chân bọn họ, đẩy bọn họ, nhưng chỉ có thể lướt qua.
Lúc này Chương Thụ có chút nghi ngờ, xem ra ông thật sự rất vô dụng, ngay cả làm ma cũng không thể hại người. Ông chán nản ngồi xổm ở góc tường, cố gắng tự kiểm điểm bản thân.
Buổi tối, đồ cúng bái rõ ràng nhiều hơn, một người trông giống đạo sĩ cầm một cây gậy buộc miếng vải trắng rách trên đầu lắc lư vài cái trên quan tài, miệng lẩm bẩm gì đó, ánh mắt lóe lên, quát lớn một tiếng, “Đi!”
Sau đó, ông ta giống như bị rút hết sức lực, cả người xụi lơ nói, “Con yêu nghiệt kia sau khi hưởng dụng đồ cúng, đã bị ta đuổi đi rồi, mọi người cứ yên tâm!”
Ngô Lệ Nương lấy một túi tiền đến, ngàn ân vạn tạ tiễn đi vị đạo sĩ kia. Lúc đầu bà ta nghe được chuyện tiểu tử nhà Uông Nhị bị ma ám, còn tưởng rằng lão già kia quay về báo thù, không ngờ lại là bị người khác chiếm chỗ, thật buồn cười! Lão già vô dụng đó cho dù có quay về, bà cũng không sợ!
Rất nhanh đã đến ngày phát tang. Ban đầu Chương Thụ tưởng rằng mình có thể yên tĩnh một chút, ai ngờ quan tài vừa được khiêng ra ngoài, ông cũng nhẹ nhàng bay theo, hóa ra ông phải đi theo thân xác của mình! Chẳng lẽ ông còn có thể quay lại?
Chương Thụ nghĩ như vậy, trong lòng lại có chút không muốn, so với thân xác què quặt nhu nhược đó, ông nguyện ý bị Hắc Bạch Vô Thường bắt đi, đầu thai chuyển kiếp còn tự tại hơn.