Chương An nhẹ nhàng đi đến cổng sân, nhẹ nhàng mở khóa, sau đó lại nhẹ nhàng đi về.
Khi trời tờ mờ sáng, Chương gia gia và Chương nãi nãi liền dậy, bọn họ nhìn thấy Chương An vừa ngáp vừa đi ra khỏi phòng, liền hỏi: “Tối hôm qua A Thụ về lúc nào? Có uống say không?”
“Con không biết, sau khi cha mẹ vào phòng, con cũng vào phòng, hình như không nghe thấy ai về cả, chắc là nó về quá muộn.” Chương An giả vờ nói một câu, sau đó nhìn chằm chằm cổng sân một lúc, giả vờ như vừa mới phát hiện, “Haiz, A Thụ về muộn như vậy mà cũng không đóng cửa, lỡ như có trộm vào thì sao?”
“Cái gì? Cửa vẫn còn mở?” Chương nãi nãi lo lắng, “A Thụ sẽ không lại ở ngoài cả đêm chứ?”
Chương An thầm cười trong lòng, sau đó đi tới mở cửa, “A Thụ, sao con lại… Hả?”
Ông ta trừng lớn mắt nhìn ra ngoài, căn bản không có ai!
“Sao vậy? A Thụ đâu?” Chương nãi nãi hỏi.
“Nãi, người gọi con có việc gì sao?” Chương Thụ từ trong phòng đi ra, dụi mắt hỏi nãi nãi.
“A Thụ, con ở nhà à, nãi còn tưởng con lại ngủ ở ngoài nữa chứ!”
“Không đâu nãi, con sẽ không bao giờ ngủ ở ngoài nữa!” Chương Thụ nghiêm túc nói.
Chương An thầm hận trong lòng, thì ra tiếng động trong sân tối qua là do tiểu tử này nhảy vào gây ra.
“Vậy sao con không đóng cửa?” Chương gia gia kỳ quái hỏi, bình thường thằng bé cũng không bất cẩn như vậy.
“Cửa là do nhị thúc mở, sáng nay con dậy đi vệ sinh, nhìn thấy nhị thúc đi mở cửa, con còn tưởng rằng thúc ấy muốn đi chợ. Sao vậy, nhị thúc không đi sao?” Chương Thụ trừng lớn mắt, giả vờ như rất kinh ngạc.
Mặt của Chương An cứng đờ, “Ha ha, ha ha, nhị thúc già rồi, trí nhớ không tốt lắm. Ta quên mất.”
Chương nãi nãi trách mắng, “Ở trước mặt ta và cha con mà nói già, thật là không ra thể thống gì cả.”
“Gia gia và nãi nãi một chút cũng không già, sau này sẽ sống lâu trăm tuổi, sau này cháu trai của con cưới tức phụ, còn cần người giúp xem mắt đó!”
Chương gia gia và Chương nãi nãi cười đến nỗi không thấy mắt đâu, bị câu nói này của Chương Thụ làm cho vui vẻ vô cùng.
Chương An đang tức giận trong lòng, phát hiện Chương Thụ đột nhiên nhìn sang, ánh mắt lạnh lùng, giống như biết rõ mọi chuyện, chỉ là không muốn nói ra thôi. Trong lòng ông ta đột nhiên dâng lên một trận lạnh lẽo.
Chương Thụ lại đi làm thêm hai ngày nữa, mỗi ngày đều bận rộn đến khuya, nhưng cửa sân cũng không còn bị khóa nữa.
Ngày cuối cùng làm việc xong, trưởng thôn nói cho hắn biết, lần nộp thuế này, nhà hắn có thể miễn thuế thân cho một người, coi như là thù lao cho mấy ngày nay hắn vất vả chạy tới chạy lui cùng ông.
Trưởng thôn dặn dò hắn, không được nói ra ngoài, bởi vì những người phụ trách vận chuyển lương thực chỉ được miễn một nửa thuế thân.
Chương Thụ rất bất ngờ, hắn cứ tưởng đây là việc phải làm, không ngờ lại còn có thù lao, xem ra Lai Vượng ca thật sự đã giới thiệu cho hắn một công việc tốt.
Tuy rằng không thể nói ra phần thù lao này, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc hắn muốn mời Lai Vượng ăn cơm.
-------------------------------