Sống Lại Không Làm Cực Phẩm

Chương 43: Vô đề

Chương Trước Chương Tiếp

Ngày thường hắn đều ở trong sân múc nước giếng lên để giặt, nhưng hôm nay hắn không làm như vậy nữa.

Trong thôn có một con sông nhỏ, rộng khoảng một trượng, nước sông trong vắt, bên trong chủ yếu là đá cuội, không có rong rêu, cũng không có tôm, cá nhỏ.

(Theo hệ đo lường của TQ thì 1 trượng = 2.3 mét)

Người trong thôn rất thích đến đây giặt quần áo, còn cố ý tìm một số tảng đá bằng phẳng đặt lên trên. Ban ngày ở đây giặt quần áo, buổi tối lại ngồi trên đó hóng mát. Bởi vì không có rong rêu, nên chỗ này cũng không có nhiều muỗi.

Khi Chương Thụ đến, nơi này đã rất ồn ào náo nhiệt, đa số nữ nhân và ca nhi đã thành thân đều rất cần mẫn, sáng sớm liền giặt quần áo sạch sẽ, sau đó trở về nhà lo liệu cuộc sống cho cả nhà.

Hắn im lặng tìm một tảng đá để giặt quần áo, cũng không biết sự xuất hiện của hắn đã khiến cho những người đang giặt quần áo ở đây kinh ngạc đến mức nào, thôn của bọn họ chưa từng có nam nhân nào ngồi xổm giặt quần áo.

Nhưng người này là Chương Thụ, mọi người lại có chút hiểu rõ. Nếu là hán tử khác cố tình chen vào giữa đám tức phụ, tiểu phu lang bọn họ, tám chín phần mười sẽ bị bọn họ coi là lưu manh muốn chiếm tiện nghi mà đuổi đi. Nhưng Chương Thụ thì khác, hắn ăn nói vụng về, chưa từng thấy hắn nói nhiều bao giờ.

“Haiz, Chương Thụ, sao ngươi lại tự giặt quần áo vậy? Nhị thẩm của ngươi không giúp ngươi giặt nữa à?” Người hỏi chuyện hiển nhiên chỉ là muốn trêu chọc hắn một chút, cũng không muốn Chương Thụ trả lời.

Nhưng Chương Thụ lại trả lời, “Thẩm, nhị thẩm đã giặt xong rồi, không nên làm phiền bà ấy giặt hai lần.”

Người nọ nghe thấy câu trả lời, liền hứng thú hỏi, “Nhị thẩm của ngươi cần mẫn vậy à, lúc này đã giặt xong rồi về nhà rồi sao? Quả nhiên là tức phụ hiếu thảo, cần mẫn nhất thôn!”

Người này tên là Chu Lan Anh, cùng quê với nhị thẩm của Chương Thụ, những người rảnh rỗi không có chuyện gì làm trong thôn rất thích so sánh hai người bọn họ, nhưng cho dù là dung mạo hay làm việc, bà ta đều không bằng Vương Thúy Lan.

Cho nên, khi nhắc đến Vương Thúy Lan, Chu Lan Anh đều mang theo chút châm chọc, đây cũng là lý do tại sao Chương Thụ lại ngồi xổm bên cạnh bà ta.

“Vâng, nhị thẩm làm việc rất nhanh nhẹn, đã sớm giặt xong rồi.”

“Vậy sao bà ta không mang quần áo của ngươi đi giặt? Bình thường không phải vẫn luôn nói với mọi người là bà ta thương ngươi lắm sao, còn tốt hơn cả con ruột nữa? Sao không thấy con ruột của bà ta tự giặt quần áo?” Giọng Chu Lan Anh rất lớn, khi bà ta nói chuyện, mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.

“Nhị đệ bọn họ vẫn còn đang ngủ, ta dậy sớm.” Chương Thụ cười hì hì, bộ dạng thật thà, giống như không nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của bà ta.

“Chậc chậc, xem người hiền thục nhất thôn chúng ta kìa, nói một đằng làm một nẻo, không biết mặt dày đến mức nào…” Chu Lan Anh vẫn còn lải nhải nói không ngừng, Chương Thụ đã giặt xong quần áo, xách sọt tre trở về.

Mất mặt đâu tính là gì? So với việc mất mặt khi nam nhân giặt quần áo bên ngoài, hắn càng muốn để mọi người thấy rõ nhị thẩm tốt của hắn rốt cuộc là người như thế nào.

Nhớ tới kiếp trước, hắn sẽ cho rằng nhị thúc và nhị thẩm đối xử với hắn như con ruột, biểu hiện ở chỗ, nhị thúc và nhị thẩm yêu thương con của hắn như cháu ruột của mình vậy, yêu thương hết mực.

Bây giờ nghĩ lại, còn không phải là cháu ruột sao!

----------------------------------

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)