Trong sắp bán lương thực vụ hè, mỗi năm vào lúc này, trưởng thôn đều tổ chức cho các hán tử trong thôn bán một phần lúa mì thu hoạch được vào mùa hè, để chuẩn bị nộp thuế vào mùa thu.
Mấy năm trước quan phủ đến, chỉ thu lương thực và vải vóc, lúc đó quốc gia đang chinh chiến bốn phương, những thứ này đều là nhu yếu phẩm. Bây giờ quan phủ đến, nếu ngươi nộp lương thực và vải vóc, bọn họ sẽ không vui.
Quốc gia đã thắng trận, hiện tại bốn biển thái bình, mấy năm gần đây cũng không xảy ra thiên tai hay nhân họa, cần nhiều lương thực và vải vóc như vậy để làm gì? Vì vậy, hai ba năm nay, mọi người đều quy đổi ra tiền đồng để nộp thuế.
Khi Chương Thụ nghe được tin tức này, là lúc trưởng thôn đến nhà hắn nói cho hắn biết.
Thôn của bọn họ rất lớn, trưởng thôn vẫn có chút uy tín, Chương gia gia, Chương nãi nãi vội vàng lấy điểm tâm mà hai hôm trước Chương Thụ mang về ra đặt trên bàn, còn dùng chén lớn múc một chén nước đưa cho trưởng thôn.
“Trưởng thôn, ông đến nhà của chúng ta là có chuyện gì sao? Ông kêu người đến gọi một tiếng là được rồi, sao lại phải tự mình đến đây làm gì!” Chương An nịnh nọt nói.
“Hôm nay ta đến đây, là muốn bảo Chương Thụ nhà các ngươi ngày mai đi cùng ta đến từng nhà thu lương thực. Mỗi năm thu lương thực đều là một việc rất đau đầu, mỗi nhà bỏ ra bao nhiêu lương thực đều được ghi lại trong sổ sách, sổ sách này, người bình thường không biết xem, cũng không biết ghi chép, chỉ có thể để tiểu tử nhà ta đi theo ta.”
“Năm nay tiểu tử đó đến huyện thành đọc sách rồi, bình thường không được phép xin nghỉ. Vừa hay ta nghe Lai Vượng nói, Chương Thụ nhà các ngươi rất giỏi tính toán, ngay cả lão gia trong huyện cũng khen ngợi, nên ta mới nghĩ năm nay để nó đi cùng ta.” Trưởng thôn lộ ra vẻ mặt tự hào, trong thôn cũng không có nhiều người được đến huyện thành đọc sách.
“Ôi chao, Thành tiểu tử thật là giỏi.” Chương An khen ngợi, “A Thụ nhà chúng ta sao có thể so sánh với hắn? Nó chỉ nói hai câu là mặt đỏ bừng, trưởng thôn, ông gọi nó đi, sợ là sẽ làm chậm trễ việc của ông.”
Vẻ mặt của Chương An rất thành khẩn, bộ dạng như là vì trưởng thôn mà suy nghĩ, hoàn toàn không để ý đến việc mình đang chê bai cháu trai của mình.
Trưởng thôn có chút do dự, không lẽ tiểu tử Lai Vượng nói bậy?
“Nói bậy, A Thụ gần đây đã tốt hơn nhiều rồi! Nó rất giỏi tính toán, trưởng thôn, cha nó trước kia là người bán hàng rong, từ nhỏ đã dạy nó tính toán!” Chương nãi nãi nghe vậy liền không vui, A Thụ trước kia tính tình hướng nội, không đi thì thôi, bây giờ thằng bé khó khăn lắm mới trở nên dũng cảm hơn một chút, sao có thể nói những lời này đả kích nó chứ?
“Nương, người không biết gì thì đừng nói bậy, mắc công lát nữa lại làm chậm trễ việc của trưởng thôn!”
“Nãi nói bậy cái gì?” Chương Thụ vác cuốc từ ngoài đi vào, liền nghe thấy nhị thúc đang quát nạt nãi nãi.
“A Thụ, mau nói cho nhị thúc con biết, con tính toán rất giỏi đi!” Trong mắt Chương nãi nãi tràn đầy yêu thương, bà nhìn thế nào cũng thấy cháu trai mình tốt.