Đó là một cây trâm bạc sáng bóng, làm người ta phải hoa cả mắt. Trên đầu cây trâm có một vòng dây leo nhỏ quấn quanh, trông rất chắc chắn. Hắn cầm cây trâm lên, cầm trong tay nhỏ nhắn tinh xảo, cài trên đầu nhất định sẽ rất đẹp.
Hắn nhìn thật lâu, cuối cùng nhét cây trâm vào hộp, sau đó trả lại cho Chương Thụ, “Đại Thụ ca, ta không thể nhận, thứ này quá quý giá, huynh mang về đi.”
Chương Thụ lo lắng, “Cẩn Nhi, sao đệ lại không nhận!”
“Thứ này quá quý giá, nhất định là rất đắt! Huynh mang về cho nãi nãi, hoặc là mang trả lại đi.” Đối với người nhà nông, mỗi một văn tiền đều là do lao động vất vả mới có được, sao hắn có thể nhận chứ?
“Không đắt đâu, là ta đặc biệt mua cho đệ, chọn rất lâu. Cẩn Nhi, đệ có biết tâm ý của ta đối với đệ không?” Chương Thụ đỏ mặt, thổ lộ với Lý Mộc Cẩn.
Lý Mộc Cẩn không nói gì, trong lòng có chút ngọt ngào, sao hắn có thể không biết chứ? Bởi vì tâm ý của hắn cũng giống như vậy.
“Ta chỉ muốn đối xử tốt với đệ, hơn nữa, ta đã đưa cho nãi nãi một lượng bạc rồi, chỉ giữ lại mấy trăm văn tiền, hôm nay ta cũng mang đến đây.” Hắn lấy ra một túi tiền từ trong người, bên trong là một xâu tiền đồng nặng trĩu.
“Đệ giúp ta giữ được không? Ta không muốn để ở nhà, tình huống nhà ta hiện tại hơi phức tạp, ta không biết phải nói với đệ như thế nào, số tiền này ta không muốn bất kỳ ai biết.” Hai mắt của Chương Thụ nhìn chằm chằm Lý Mộc Cẩn, khiến trái tim hắn mềm nhũn.
“Đại Thụ ca, ta không biết tại sao huynh lại làm như vậy, nhưng nếu huynh tin tưởng ta, ta sẽ giúp huynh bảo quản thật tốt, khi nào huynh muốn lấy đều được.”
“Sao ta có thể không tin tưởng đệ chứ, người ta tin tưởng nhất chính là đệ!” Chương Thụ vội vàng bày tỏ, sau đó, hắn cầm cây trâm bạc trong hộp, đặt vào tay Lý Mộc Cẩn, “Đây là cây trâm ta muốn tặng cho phu lang tương lai, Cẩn Nhi, đệ có muốn không?”
Trên tay và trong lòng giống như có một ngọn lửa đang cháy, Lý Mộc Cẩn bị thiêu đốt đến choáng váng, một lúc lâu sau, hắn mới nghe thấy giọng nói của mình, “Muốn!”
Chương Thụ tháo cây trâm gỗ trên đầu hắn xuống, sau đó cài cây trâm bạc lên, ngắm nhìn một hồi lâu mới nói, “Cẩn Nhi, đệ thật là đẹp.”
Lý Mộc Cẩn nhìn Chương Thụ, nói, “Đại Thụ ca, huynh cũng rất đẹp.”
Hai tiểu trúc mã đang khen ngợi lẫn nhau trên sườn núi, từ trong rừng cây đi ra một hán tử, dáng người cao lớn, sau lưng đeo túi đựng tên, tay trái cầm cung, tay phải xách một con thỏ rừng và một con gà rừng.
Hắn cau mày nhìn Chương Thụ lại đến lấy lòng đệ đệ của mình, trầm giọng gọi, “Cẩn Nhi, về nhà thôi!”
Lý Mộc Cẩn còn chưa kịp phản ứng, Chương Thụ đã sợ đến mức run rẩy, hắn rất sợ ca ca Lý Nham của Lý Mộc Cẩn, tuy rằng đối phương chưa từng đánh hay mắng hắn, nhưng khí thế sắc bén trên người của đối phương, cũng đủ khiến người ta sợ hãi, đương nhiên, cũng có một chút chột dạ khi muốn cướp đệ đệ nhà người ta.
-------------------------------