Nhưng cho dù bọn họ có đến cũng không sao, Chương Thụ nghĩ, hắn nhất định phải cất đồ cẩn thận trước, sau đó mới đi đánh nhau với bọn họ. Sau khi làm việc được nửa tháng, sức lực của hắn đã lớn hơn rất nhiều, cho dù bọn họ có thêm một người, cũng không sao cả.
Đáng tiếc là, sự chuẩn bị tâm lý của hắn không có tác dụng, bởi vì đám người của Vương Trường Phát căn bản không có xuất hiện, hắn thuận lợi đến nhà Lý Mộc Cẩn, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Cạch” một tiếng, cửa được mở ra từ bên trong, một a ma trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi mở cửa, “Là Chương Thụ à, mau vào đi, đến tìm Cẩn Nhi phải không?”
Ông mời Chương Thụ vào nhà, sau đó lớn tiếng gọi Lý Mộc Cẩn. Hai đứa trẻ này từ nhỏ đã rất thân thiết, chơi với nhau bao nhiêu năm cũng không thấy bọn chúng cãi nhau. Kỳ thật ông rất thích Chương Thụ chơi chung với Mộc Cẩn nhà ông, tính tình của Chương Thụ tuy yếu đuối, nhưng làm việc chăm chỉ, gia cảnh khá giả, quan trọng nhất là, hắn rất nghe lời Mộc Cẩn, chưa bao giờ cãi lại nó.
Làm cha mẹ cũng không mong con mình có thể gả cho người giàu sang phú quý, nhưng ít nhất cũng phải gả cho người đối xử tốt với mình, huống chi Mộc Cẩn nhà bọn họ cũng rất tốt với Chương Thụ.
“Thúc ma, đây là đồ mà chủ nhà thưởng cho con khi con đi làm, trong nhà đã có rồi, những thứ này cho Mộc Cẩn và mọi người ăn.” Chương Thụ đưa điểm tâm và thịt heo cho ông, vẻ mặt chân thành, trong đó còn xen lẫn một chút căng thẳng.
Kiếp trước khi Lý gia gặp nạn, hắn cũng không có năng lực chiếu cố bọn họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn thúc ma ngày càng già đi, nhìn Mộc Cẩn bán thân. Kiếp trước, hắn và Mộc Cẩn có duyên nhưng không phận, không thể làm con rể Lý gia. Kiếp này, cho dù có thế nào hắn cũng phải làm cho bằng được.
“Đứa nhỏ này, sao lại khách sáo như vậy! Cứ để ở nhà cho ông bà con ăn đi, nếu Cẩn Nhi muốn ăn, cứ để ca ca nó mua cho nó.” Lý a ma khéo léo từ chối, nếu ông nhận đồ, sợ là lát nữa Vương Thúy Lan lại nói ra nói vào.
“Thúc ma, người cứ nhận đi, đây là đồ của con, con có thể làm chủ, người khác không có quyền nói cái gì.” Hắn cũng mơ hồ biết được nỗi lo lắng của Lý a ma.
“A ma, người cứ nhận đi.” Lúc này Lý Mộc Cẩn đi ra, lập tức giúp a ma mình quyết định, hắn không thích nhìn thấy Chương Thụ khó xử.
Lý a ma không còn cách nào khác, chỉ đành nhận lấy, trước khi rời đi còn mắng Lý Mộc Cẩn một câu, “Đồ tham ăn!”
Chương Thụ và Lý Mộc Cẩn nhìn nhau cười, rất ăn ý mà cùng nhau đi ra ngoài. Ra khỏi sân, đi đến sườn núi nhỏ mà bọn họ thường xuyên gặp mặt, Lý Mộc Cẩn đột nhiên không nói gì, cũng không cười, sau khi Chương Thụ nói hai câu không nhận được hồi đáp, cuối cùng cũng phát hiện Tiểu Mộc Cẩn của hắn hình như không vui.