Sống Lại Không Làm Cực Phẩm

Chương 34: Vô đề

Chương Trước Chương Tiếp

Lai Vượng thấy hắn nói thật lòng, trên mặt lại là vẻ mặt thành khẩn, không còn cách nào khác, đành phải nhận lấy, “Nếu không phải nhờ có tiểu tử ngươi thông minh, mọi người cũng sẽ không được thưởng thêm một ngày lương, thôi được rồi, hôm nay đệ đệ tặng, ca ca liền nhận, lần sau không cần khách sáo như vậy!”

Lai Vượng cố ý làm mặt nghiêm, kỳ thật lúc này hắn lại càng thêm coi trọng Chương Thụ.

Chương Thụ cười gật đầu, trong lòng rất vui vì Lai Vượng đã nhận lấy.

Đợi hắn về đến nhà, vẻ mặt của mọi người trong phòng ăn lại không được tốt lắm. Ông bà của hắn thì không sao, chủ yếu là nhị thẩm, ngày thường luôn ra vẻ quan tâm, hôm nay lại không vui.

Hắn không rõ nguyên nhân, đứng im ở trước bàn, Chương nãi nãi kéo hắn một cái, “Thụ à, nhị thẩm con nói, thấy con bưng một bát gà quay ra ngoài, con đưa cho ai vậy? Nói cho nhị thẩm con biết đi.”

Lúc này, Chương Thụ mới nhớ ra, vừa rồi lúc hắn vào bếp lấy dao chặt gà, nhị thẩm của hắn cũng đang ở trong đó nấu cơm.

“Ồ, gà quay còn nửa con, con vào bếp chặt.” Hắn cõng sọt đi vào bếp, sau đó lấy nửa con gà quay còn lại được gói trong lá sen ra, dùng dao chặt thành mấy miếng nhỏ.

Con gà mà Mạc tổng quản cho rất lớn, cho dù chỉ còn nửa con, cũng chất đầy một đĩa.

Hắn suy nghĩ một chút, liền lấy rượu ra, lại đi ra khỏi bếp, cất sọt vào trong phòng, sau đó trở lại phòng bếp, bưng gà quay, cầm rượu đi ra ngoài.

“Ông bà, Lai Vượng ca đã dẫn con đi làm, về tình về lý, chúng ta cũng nên cảm ơn người ta, cho nên con cắt nữa con gà đưa cho người ta, lần sau người ta mới dẫn con đi nữa.”

Hắn đặt gà quay và rượu lên bàn, nhanh chóng gắp đùi gà cho gia gia, cánh gà cho nãi nãi, “Hai người ăn thử xem có ngon không? Đây là Mạc tổng quản bảo con mang về cho hai người ăn.”

Ông bà của hắn cười đến mức thấy răng không thấy mắt, khuôn mặt già nua nhăn nheo như hai bông hoa cúc. “A Thụ nhà ta thật sự đã lớn rồi, đến cả chuyện quà cáp cũng biết, là nên như vậy, tuy rằng chúng ta là hàng xóm, nhưng người ta cũng không có nghĩa vụ mang theo chúng ta, A Thụ làm rất đúng!”

Gia gia của Chương Thụ liếc nhị thúc hắn một cái, ý bảo ông ta giải thích cho tức phụ nghe, A Thụ không phải thiên vị người ngoài, không thấy vẫn còn một nửa con gà quay và rượu sao?

Nói đến rượu, ông vừa định mở nắp rót một chút nếm thử, đã bị Chương nãi nãi bưng đi. “Thụ à, vò rượu này rất ngon, để dành đến Tết hãy uống nhé!” Sau đó bà vui vẻ mang về phòng.

Chương Thụ nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của nhị thẩm, trong lòng có chút vui sướng, đồ vật của hắn, tự hắn làm chủ, không đến lượt người khác nói này nói nọ.

Mấy tiểu bối khác thấy ông bà đã bắt đầu ăn, liền tranh nhau gắp gà quay. Chương Thụ lại gắp thêm một miếng cho ông bà, sau đó mới gắp hai miếng vào bát mình.

Đợi đến khi Vương Thúy Lan muốn gắp một miếng ăn, chỉ còn lại một cái đầu gà và một cái chân gà. Vẻ mặt bà ta thay đổi, sau đó nói với mọi người là bà ta thấy không khỏe, liền đi về phòng.

Đợi Chương nãi nãi cất rượu xong quay lại, thấy trên bàn thiếu một người, liền hỏi, “Thúy Lan đâu?”

“Nãi, nhị thẩm không khỏe, chúng ta để dành chút thức ăn cho thẩm nhé, để thẩm nghỉ ngơi cho tốt.”

Chương nãi nãi suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, liền lấy bát của Vương Thúy Lan, gắp một ít thức ăn vào trong, bà còn muốn gắp gà quay trong bát mình cho Vương Thúy Lan, lại bị Chương Thụ ngăn cản, “Nãi, người bệnh không thể ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ đâu, nãi cứ ăn đi.”

Chương nãi nãi gật đầu, “Vẫn là A Thụ thông minh.” Sau đó liền không gắp nữa.

Những người khác cũng không để tâm đến chuyện này, nhưng Chương Hòe lại nhìn thấy hết, hắn luôn cảm thấy người đại ca nhát gan này hình như đã thay đổi.

------------------------------

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)