Chương Thụ cõng một sọt lớn đồ đạc, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, cùng bọn họ ra khỏi cổng lớn Mạc phủ.
Bởi vì hiện tại vẫn còn sớm, hơn nữa có vài người kiếm được tiền liền muốn mua chút đồ mang về nhà, cho nên Lai Vượng tuyên bố, mọi người tự do đi dạo một canh giờ, một canh giờ sau tập trung ở cổng thành, nếu ai đến muộn, lần sau sẽ không dẫn theo người đó nữa.
Mọi người tản ra, có người mua chút bột mì trắng mang về, muốn cho người trong nhà ăn bánh bao trắng, có người mua nửa cân thịt heo mang về, để người nhà ăn ngon hơn một chút.
Chương Thụ suy nghĩ một chút, đi về phía cửa hàng bán trang sức trong huyện. Lúc đến đây, hắn có nhìn thoáng qua, luôn cảm thấy bên trong có một món đồ rất thích hợp với Mộc Cẩn.
Đó là một cây trâm cài tóc, có vài nhánh giống như dây leo quấn quanh, nhìn rất độc đáo, lại không hề nữ tính.
Chương Thụ ở trước cửa hàng bạc do dự một lúc, hắn luôn cảm thấy bên trong đều là những người giàu có, thân phận cao quý, một người nông dân mặc áo vải thô như hắn, không có tư cách đi vào.
Nhưng tâm trạng muốn tặng quà cho Mộc Cẩn lại chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của hắn, hắn cố gắng đè xuống sự sợ hãi đối với nơi sang trọng này, nhấc chân đi vào.
“Khách quan, ngài muốn mua gì? Muốn tặng cho nương tử hay là phu lang, là tặng cho trưởng bối hay là tiểu bối? Cửa hàng của chúng ta cái gì cũng có, ngài lại đây xem một chút đi.” Tiểu nhị của cửa hàng bạc này khoảng mười tám, mười chín tuổi, là một hán tử mặt tròn, trên mặt mang theo nụ cười thân thiết, khiến cho sự lo lắng trong lòng Chương Thụ cũng tan biến.
“Ta… ta muốn xem trâm cài tóc.” Một khi đã mở miệng, nói chuyện với người khác cũng không có khó như trong tưởng tượng.
“Vâng, ngài muốn xem loại trâm cài tóc nào?” Hán tử mặt tròn tên là Vương Tiểu Hổ, tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng kỳ thật đã làm việc ở đây được hai năm, cách đây không lâu mới được điều từ phía sau ra đứng quầy.
Khả năng nhìn người của hắn rất tốt, vừa mới ra đứng quầy đã làm được mấy vụ mua bán lớn, khiến cho chưởng quầy vừa nhìn thấy hắn liền cười, điều đáng quý nhất chính là, thái độ của hắn đối với người nghèo và người giàu đều như nhau, khiến cho người ta cảm thấy mình được hắn tôn trọng.
Hắn lấy chìa khóa ra mở tủ, lấy từ trong tủ ra một cái khay, trên khay đặt hơn mười cây trâm cài tóc, kiểu dáng khác nhau, nhưng nhìn đều rất đẹp.
Chương Thụ vừa liếc mắt một cái đã nhận ra cây trâm đó, lần trước có người cầm lên xem, nhưng sau đó lại để xuống.
“Cây này bán thế nào?” Cây trâm này nhỏ nhắn, cầm trên tay cũng không nặng lắm.
Vương Tiểu Hổ cầm cây trâm, lấy một cái cân bạc ra cân, sau đó đánh bàn tính, “Khách quan, cây trâm này nặng một tiền hai phân, cộng thêm 30 văn tiền công, tổng cộng là 121 văn tiền, bớt cho ngài 1 văn, ngài đưa 120 văn là được.” Hắn cười rất tươi, hơn nữa còn chủ động bớt tiền, khiến người ta khó từ chối được.
Chương Thụ tính toán một chút, vì cây trâm này, hắn phải mất gần ba ngày rưỡi tiền công mới mua được, nhìn cũng không lớn lắm. Nhưng thứ này vốn dĩ là đồ xa xỉ, đắt một chút cũng là chuyện bình thường.
Hắn lấy tiền công vừa mới nhận được ra, cởi dây buộc, đếm 120 văn tiền đưa cho tiểu nhị. Vương Tiểu Hổ nhận lấy tiền, đưa cho hắn một cái hộp gỗ dẹt dài, để hắn đựng trâm cài tóc mang đi.
Chương Thụ cẩn thận cất chiếc hộp vào trong ngực, vô cùng trân trọng.