Sống Lại Không Làm Cực Phẩm

Chương 27: Vô đề

Chương Trước Chương Tiếp

Cỏ dại phải mất ba ngày rưỡi mới nhổ xong, bởi vì Mạc đại tổng quản phát hiện cái sân này thật sự quá lớn, bảy người bọn họ không biết phải làm đến bao giờ mới xong, cho nên ngày hôm sau lại lên phố gọi thêm ba người đến.

Lúc này có mười người, tốc độ nhanh hơn một chút, công việc dự tính năm ngày mới hoàn thành, đã được hoàn thành trước thời hạn.

Sau khi sân được dọn dẹp sạch sẽ, một mảnh đất lớn đen xì bị lật lên đang tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của bùn đất. Trên mặt đất không còn một cọng cỏ, đều bị bọn họ dùng sọt mang ra ngoài.

“Trời ạ, một mảnh đất tốt như vậy, ngươi nói xem,trồng cái gì không tốt, lại muốn trồng hoa, không ăn được cũng không chơi được, suy nghĩ của người giàu thật kỳ lạ.” Dư Tiểu Lục ngồi trên giường chung, cái miệng nói không ngừng.

“Tiểu tử, ngươi im lặng chút đi, học theo Chương Thụ, làm nhiều nói ít thôi! Người giàu có là người mà ngươi có thể bàn tán sao?” Lai Vượng vỗ vào đầu Dư Tiểu Lục, tuy rằng hắn cũng không hiểu.

Chương Thụ cười với bọn họ, không nói gì. Mấy ngày nay, thái độ của mọi người đối với hắn đều rất tốt, không có một ai chế giễu hắn.

Kỳ thật những người này cũng thấy khó hiểu, trước kia, nghe nói Chương Thụ cái này không được, cái kia không được, không ngờ khi ở chung, lại phát hiện hắn cũng không đến nỗi nào, cũng giống như bọn họ, đều là những người thật thà chăm chỉ, chỉ là không thích nói chuyện.

Chiều hôm hay bắt đầu xây tường. Bức tường vây xung quanh có chút cũ kỹ, trên gạch mọc đầy rêu xanh trơn trượt, những nơi có ánh nắng chiếu vào thì mọc đầy cỏ dại.

Mạc đại tổng quản nói, những thứ này đều phải phá bỏ xây lại, ngay cả gạch cũng không cần nữa.

Mấy thôn dân nghe xong đều rất thèm muốn, trời ơi! Gạch xanh tốt như vậy mà nói không cần là không cần sao? Phải biết rằng nếu đến lò gạch mua, phải 2 văn tiền một viên! Trong mấy người bọn họ, ngoại trừ nhà Chương Thụ là nhà gạch xanh, những người khác đều là nhà đất hoặc nhà đá, nhìn không có khí thế bằng nhà người khác.

Nếu những viên gạch xanh này cho bọn họ mang về, đừng nói là nhiều, xây một gian phòng vẫn là được. Nhưng bọn họ cũng biết, đồ của nhà giàu, thà vứt bỏ chứ không chịu cho bọn họ, huống chi, cho dù có cho bọn họ, bọn họ cũng không có cách nào mang về.

Phá tường rất nhanh, 10 người, mỗi người cầm một dụng cụ đập mạnh, chưa đến nửa buổi chiều, đã phá bỏ hết bức tường dài, gạch vụn chất đống bên nhau, cho dù đã bị phá bỏ, vẫn trung thành bảo vệ cái sân này.

Mạc đại tổng quản đến xem, thấy trời vẫn còn sớm, liền bảo bọn họ dùng sọt tre đem những viên gạch này đổ ra đường, những người ở gần đó sẽ nhặt đi.

Chương Thụ mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng một hồi lâu vẫn không nói ra, mà lại nuốt trở vào, chỉ là vẻ mặt vẫn có chút do dự.

Mạc đại tổng quản nhìn thấy, trong lòng ông luôn cảm thấy tiểu tử này có chút khác biệt so với những người khác, liền vẫy tay gọi hắn lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)